Thứ Hai, 20 tháng 7, 2009

Suc manh cua niem tin

Sức mạnh của niềm tin

Mỗi con người một số phận. Mỗi số phận một thế giới. Trong thế giới đó con người có khi được số phận nuông chiều, được tạo hoá ban cho một hình thể đẹp, một trí thông minh tuyệt vời, một tài năng biến hoá có thể thích nghi trong mọi hoàn cảnh. Tuy nhiên, cũng có những con người thiếu may mắn, không được tạo hoá ưu ái, khi mở mắt chào đời đã bị khiếm khuyết, hoặc tai nạn cướp đi một phần cơ thể, hoặc gặp nhiều trắc trở lận đận trên đường mưu sinh. Và họ đã không cam chịu đầu hàng số phận, mà bằng tình yêu cuộc sống, bằng nghị lực lớn lao, bằng sự lao động bền bỉ, bằng sức mạnh của niềm tin vào chính mình, họ đã từng bước vượt qua số phận éo le, vươn lên làm chủ bản thân và làm chủ cuộc sống, đạt nhiều thành quả đáng trân trọng

Chuyên đề: Sức mạnh của niềm tin
Sức mạnh của niềm tin- chuyên đề của Đương thời 7 là bức tranh thu nhỏ về những con người giàu nghị lực, mong được đón nhận sự đồng cảm, chia sẻ từ bạn đọc.
Tạp chí Đương thời

Do nhau cho doi them vui

Đố nhau cho đời thêm vui
Ngày trước, trong sinh hoạt hàng ngày ở thôn quê, những lúc có dịp tụ tập làm việc nhẹ hay vui chơi, người ta thường hay đố nhau. Đây là một hình thức vừa giải lao, vừa đấu trí, vừa chứng tỏ ta biết nhiều, nhớ nhiều. Đôi khi có vẻ như là một cuộc thi, ai không giải đáp được là thua, thua nhiều đành chịu mắc nợ, lần sau sẽ trả. Thật ra thì kẻ thắng chẳng có phần thưởng gì, ngoài sự thán phục của cộng đồng. Cốt yếu là vui. Niềm vui luôn được trân trọng.

Câu đố là những đoạn văn vần ngắn, phần lớn 2 câu, dùng thể lục bát, một số ít hơn theo lối 4 chữ, 5 chữ, 7 chữ, song thất lục bát, hợp thể, càng cô đọng càng tốt. Thông thường câu đố có 2 phần. Phần đầu miêu tả hình dáng, phần sau nói đến đặc trưng hoặc sự việc, hành động từ đó diễn ra.
Cây khô mọc rễ trên đầu (miêu tả)
Sông sâu không sợ, sợ cầu bắc ngang (sự việc)


Chín vảy, chín vi, chín kỳ, chín con mắt?
Là cái gì đây? Cây khô, không phải cây tươi, không sợ sông sâu, chỉ sợ cầu. À, là cái cột buồm. Rễ trên đầu là những dây buồm được nhìn qua lăng kính cách điệu, tưởng tượng.
Mình vàng mặc áo mã tiên (miêu tả)
Đánh ba hồi mõ gia điền kéo ra (sự việc)
Cái gì nữa vậy. À, con chim gõ kiến có màu lông sặc sỡ, mổ vào tổ kiến trên thân cây, cả họ nhà kiến chạy ra.
Một số câu đố dùng cách nói lái.
Cầm đục, cất đục (cất đục = cục đất)
Tạo khó khăn trong âm điệu để đánh lừa người bị đố:
Lăng quăng lắng quắng lăng quằng trứng
Lăng quăng lắng quắng lăng quằng rừng
(lăng quằng trứng = lưng quần trắng, lăng quằng rừng = lưng quần rằn)

Mình vàng mặc áo mã tiên (miêu tả)
Đánh ba hồi mõ gia điền kéo ra (sự việc)


Một số gọi là câu đố mẹo, không thể quan sát để giải thích được, cần vận dụng trí thông minh suy diễn.
Chín vảy, chín vi, chín kỳ, chín con mắt?
Con gì lạ vậy. Ngẫm nghĩ mãi, à, chín không phải là con số 9. Con cá nướng. Vảy, vi, kỳ, mắt cá... đều chín hết.
Rộng đồng thì gió thổi luôn
Khi vui con chị, khi buồn con em
Là rau muống luộc. Ở Nam Trung bộ, điều gì vượt quá giới hạn nói là “luột sổ, luột làng”, muống và muốn phát âm như nhau. Đã muốn con chị, lại muốn con em, thế là muốn luột sổ, luột làng. Muốn luột cũng phát âm giống như rau muống luộc vậy.
Ai kêu ai hú bên sông
Mẹ kêu mặc mẹ, thương chồng phải theo
Là cây bạc má, cá bạc má. Con bạc tình với má, theo chồng bỏ mẹ.
Khi đối phương bị “bí”, người đố đưa thêm gợi ý, gọi là “xuất”. Loài cây là xuất mộc, đồ vật là xuất vật... cốt để giới hạn sự suy nghĩ cho nhanh.
Các câu thai bài chòi cũng theo hình thức câu đố.
Đi đâu cọ xiểng đi hoài
Cử nhân không đậu, tú tài cũng không
Là thằng trò. Thi hoài không đậu, học trò vẫn là học trò thôi.
Câu đố phát triển theo bước đi của xã hội. Gần đây nó không còn được truyền khẩu mà chui vào sách báo, đổi mới nội dung. Vì vậy, nhắc lại những câu cũ có thể nhiều người không nghĩ ra.
Cây tươi thiên hạ đồn khô
Không thơm cho lắm cũng nhờ mùi hương
Là ông hương mục, một trong 5 chức hương, cán bộ cấp làng thời quân chủ (ngũ hương). Bây giờ ít người biết.

Thằng đỏ liếm đít thằng đen
Thăng đen không nói, ăn quen liếm hoài.

Nhiều người thích đố tục giảng thanh. Tục và thanh là theo cách nghĩ ngày xưa, gọi đích danh bộ phận ấy, miêu tả rõ việc làm ấy, là tục, càng gần sự thật càng tục. Chắc là bị cấm đoán quá, thiên hạ nổi khùng, phản kháng, nói tục chơi, rồi giảng ra, không tục chút nào, thanh lắm.
Thằng đỏ liếm đít thằng đen
Thăng đen không nói, ăn quen liếm hoài.
Đúng là cái quân lì lợm thượng hạng. Giải ra là bếp lửa. Thằng đỏ là ngọn lửa, thằng đen là nồi niêu ấm trã...
Lỗ của chị
Nọc của tôi
Bằng ngày nằm xuôi
Bằng đêm đút vào lỗ chị
Nọc = cái cọc. Bằng ngày, bằng đêm = ban ngày, ban đêm. Đây là cái chốt cửa. Loại chốt từ trên cắm xuống, hoặc xỏ ngang, ban ngày lấy ra để xuôi bên trên khung cửa, ban đêm đóng cửa.
Mình một tấc, đuôi một thước
Đi một bước nắc một cái
Là cái kim may đã xỏ sợi chỉ. Người may tay đưa mũi kim lên xuống theo đường may.
Trên da thì dưới cũng da
Đút vô ấm áp, rút ra lạnh lùng
Là đôi giày.



Trên nhúc nhích
Dưới nhúc nhích
Trên thì thích
Dưới thì đau
Là chuyện câu cá, trên là người (giật phao),dưới là cá (đớp mồi).
Tay ôm chân quắp
Cái đít lúc lắc
Mắt ngó vô buồng
Là người trèo bẻ cau. Buồng đây là buồng cau, không phải buồng là phòng.
Ăn bằng bụng, ỉa bằng lưng
Đụng đến cặp sừng thì vãi cứt ra
Là cái bào. Khi bào, dăm gỗ trồi lên.
Ông nằm dưới, bà nằm trên
Ông để hớ hênh chảy ra nước đục
Là cối đá xay bột nước.
Mời ông mời bà
Mời chị mời anh
Miệng nói lanh chanh
Hai tay bợ đít
Là khi mời trầu, hai tay bợ hộp trầu.
Phành ra ba góc
Lông mọc đầy lông
Rờ vô bên trong
Trơn tru láng mướt
Là mo nan tre.
Những câu đố tục giảng thanh khi mới nói ra người ta dễ dàng nghĩ ngay đến cái tục trước, cười thầm, rồi từ đó suy tìm cái thanh tương tự, càng thâm thúy nếu ẩn chứa nhiều nét duyên ngầm. Nói vậy chứ ít câu thâm thuý lắm. Đó là những câu cần sự cô đọng, dí dỏm, để được sự đắc ý của nhiều người, lại phải được chọn lọc, thử thách qua thời gian để tồn tại.
Tạp chí Đương thời
Trần Huiền Ân

Tam long me tram con

Tấm lòng của mẹ trăm con

Suốt hơn 30 năm nuôi dưỡng và chăm sóc hàng trăm đứa trẻ mồ côi, khuyết tật, chị Đỗ Thị Hiệp luôn xem các cháu như những đứa con mình “rứt ruột” đẻ ra. Những khi trái gió trở trời, cháu nào bệnh, chị lại lo lắng, đứng ngồi không yên; thao thức suốt đêm chăm bón từng viên thuốc, muỗng cháo. Có cháu trở bệnh nặng, chị chẳng ngại đêm hôm bồng bế chúng đến các cơ sở y tế cấp cứu. Cháu bệnh nặng qua đời là chị khóc sưng cả mắt! Bởi, những đứa con bất hạnh đó là “bản sao” của cuộc đời chị cách đây 50 năm!

Cô Hoa hạnh phúc với công việc
Cút côi từ thuở lọt lòng
Một buổi chiều mùa đông năm 1959, các souer ở Trại Nuôi dưỡng trẻ mồ côi Tân Mai (Biên Hoà) nhận từ một giáo dân tốt bụng bé gái sơ sinh bị cha mẹ bỏ rơi. Các souer đón nhận và đặt bé tên Đỗ Thị Hiệp.
Theo năm tháng, Hiệp lớn lên trong vòng tay nhân ái của các souer. Lớn lên khoẻ khoắn và ngoan ngoãn, Hiệp được giao chăm sóc đàn em đồng cảnh trong trại. Cô luôn tỏ ra là một cô giáo tháo vát, chăm chỉ và học được ở các souer lòng nhân ái, vị tha. Với Hiệp, tình phụ tử, mẫu tử thì… rất khó hình dung hay cảm nhận. Nhưng tình thương yêu những con người bất hạnh đồng cảnh ngộ đã luôn luôn làm “thăng hoa” trái tim bé bỏng của cô gái côi cút tội nghiệp! Mới 8- 9 tuổi đầu mà Hiệp đã chu toàn, quán xuyến mọi công việc trong trại như một người mẹ. Biết dỗ dành đứa em nào hay khóc, biết ru cho các em ngủ ngon giấc, biết nhường nhịn khi các em “mè nheo”. Cảm động hơn, với trẻ khuyết tật, bại não, sống đời thực vật, thì Hiệp “ý thức” ôm ấp truyền hơi ấm tình người, thì thầm bao lời ru trìu mến cho những tấm thân gầy gò trong vô thức những khi lên cơn động kinh, co giật. Thậm chí đôi khi Hiệp phải khóc thét lên không phải vì ghê sợ mà lo sợ mình lại phải chia tay vĩnh viễn thêm một đứa em, một người thân!
Đến tuổi đi jọc, Hiệp được các souer gửi ra các trường bên ngoài cho theo học hết bậc phổ thông. Đến năm 1976, cô nữ sinh Đỗ Thị Hiệp được chuyển đến Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi- khuyết tật tỉnh Đồng Nai để tiếp tục làm nhiệm vụ sưởi ấm những trái tim non nớt lạc loài.

Hơn 30 năm vẫn một tấm lòng
Có thể nói, từ khi trở thành nhân viên biên chế của Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi- khuyết tật Đồng Nai, chị Đỗ Thị Hiệp dù đã lập gia đình và có 2 đứa con gái nhưng vẫn luôn là mẹ của bao trẻ bất hạnh. Hạnh phúc của chị là được tiếp tục chia sẻ nỗi đau cùng những con người đồng cảnh. “Trại mồ côi” luôn là đại gia đình của chị. Chị biết và nhớ vanh vách tính nết, tên tuổi từng đứa con, cho dù trong số đó, có không ít cháu đã rời trại, lập gia đình, hoà nhập với cộng đồng…
Đến khu dành chăm sóc, nuôi dưỡng trẻ khuyết tật nặng, dù đã xuống ca trực, chị Hiệp vẫn hay nán lại phụ giúp thêm một vài việc cho đồng nghiệp. Chị hơi vất vả khi tiếp chuyện với chúng tôi. Bởi khi thấy “mẹ Hiệp” xuất hiện thì có đến 4- 5 cháu; đứa bò, đứa đi lẩm đẫm vây quanh chị; đứa bá cổ, đứa sà vào lòng chị. Đứa không di chuyển được thì huơ huơ 2 tay “kêu” chị bồng. Thói quen như đã thành phản xạ, chị Hiệp liền bế một cháu trai nằm giường bên cạnh rồi hôn lấy hôn để lên trán, lên má cháu qua dòng nước mắt. Chị cho biết: “Đứa bé này không ít lần bị bệnh thập tử nhất sinh, cháu bị dị tật không di chuyển được nhưng trí tuệ rất sáng. Cháu bị bỏ rơi lúc mới chào đời”. Rồi chị nói tiếp sự trăn trở của mình trong ngôi nhà tình thương: “Năm 2009 này tôi đã 50 tuổi rồi. Việc nuôi dưỡng, chăm sóc trẻ bất hạnh, tôi không bao giờ nề hà. Có điều tôi luôn lo lắng là, những cháu tuy khuyết tật nhưng vẫn còn khả năng lao động, khi hội nhập cộng đồng, qua thực tế thường rất khó xin được việc làm. Đây là nỗi bất hạnh thứ hai trong đời các cháu!”.

Chị Hiệp và những đứa con mồ côi
Theo chân chị Hiệp, chúng tôi đến khu chăm sóc, nuôi dưỡng trẻ chậm phát triển. Một cô gái xinh xắn trong bộ blouse trắng đang ngồi “mớm” cơm cho 3 đứa trẻ, vội đứng lên chào. Chị Hiệp giới thiệu: “Đây là cháu Phạm Thị Hoa, 18 tuổi, vốn là trẻ mồ côi, câm điếc bẩm sinh. Cháu đã đến tuổi ra trại để hoà nhập cộng đồng, nhưng vẫn không thể tìm được việc làm nuôi thân! Suốt mười mấy năm nuôi dạy, chăm sóc cháu, tôi biết cháu là người có năng lực, tháo vát, siêng năng. Nhưng khuyết tật của cháu là khó khăn lớn trên đường tìm việc mưu sinh. Tình cảnh cháu khiến lòng tôi ray rứt, không tìm được việc làm, sợ cháu sẽ có những hành động nông nổi rồi lỡ bước sa chân trước cạm bẫy đường đời. Tôi đã chủ động thuyết phục lãnh đạo trung tâm tiếp nhận lại cháu, bố trí cho cháu một việc làm. Hiện cháu rất hạnh phúc với những đứa trẻ của mình”!.
Ông Phạm Văn Huề, giám đốc Trung tâm Nuôi dưỡng trẻ mồ côi- khuyết tật Đồng Nai chia sẻ cùng nỗi lo của chị Hiệp: “Việc những đứa trẻ trưởng thành của trung tâm không tìm được việc làm luôn khiến chúng tôi đau đầu bao nhiêu năm qua. Bản thân trung tâm không giải quyết được gì; chỉ mong các ngành, các cấp và mọi người hãy quan tâm, tạo điều kiện cho các cháu hoà nhập. Riêng ngành Lao Động- thương binh xã hội nên cụ thể hoá hơn việc nhận lao động khuyết tật của các doanh nghiệp trên địa bàn”.
Tạp chí Đương thời
Lê Hoàng

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2009

Đặng Tường: Tap chi Duong Thoi

Tap chi Duong Thoi

Tap chi Duong Thoi

Chuyên đề:
Sức mạnh của niềm tin
Tạp chí Đương thời số 7

Chi de yeu anh...


Ngày đó, em từ lớp khác chuyển sang lớp anh, xa lạ và bỡ ngỡ. Mình gặp nhau lần đầu tiên trong giờ thể dục khi em đã trễ học, chạy hối hả vào lớp. Đập vào mắt là hình ảnh của anh - một anh chàng khá đẹp trai đang cho lớp khởi động.Mình làm quen nhau không bất ngờ và cũng chẳng có gì lãng mạn, chỉ là những câu trao đổi ngắn gọn giữa lớp trưởng và một thành viên mới.Buổi đầu lên lớp, một người bạn mới rỉ tai em nói nhỏ về anh: “Nhiều người thần tượng lắm đấy!”. Em cười: “Thế à!”. Em không thích con trai học văn. Anh có nhiều fan thì cũng vậy thôi, không bao giờ em để mình phải thần tượng anh vì quanh em đâu thiếu gì những vệ tinh “chất lượng”. Nghĩ đến đó em chỉ cười. Nhỏ bạn nháy mắt: “Nhưng mà ai yêu thì khổ đó”. Chẳng bao giờ em nghĩ mình sẽ yêu anh nên câu nói đó cũng nhanh chóng chìm vào quên lãng.Mọi người khen anh “đẹp trai, nhiệt tình và ga lăng”, riêng em chỉ thấy anh học hành dở tệ lại thêm tính lăng nhăng. Em ghét cái vẻ ga lăng của anh. Anh chơi bóng chuyền rất giỏi nên các bạn nữ hay nhờ tập giùm. Em thì dở tệ nhưng chẳng bao giờ chịu mở lời nhờ anh. Con bé cứng đầu trong em thà để mình rớt kỳ ấy chứ kiên quyết không bao giờ trở thành fan của anh. Nhưng dần dần mình tiếp xúc nhau nhiều hơn, em khám phá ở anh nhiều điều cuốn hút.


Anh nhiệt tình trong phong trào lớp, quan tâm và sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Có lẽ vì vậy anh được bạn bè yêu mến. Chưa bao giờ em thấy một người sống nhiều vì tập thể như anh. Lần đầu tiên em nghĩ đến anh và cũng lần đầu tiên em băn khoăn tự hỏi: ai yêu anh sẽ khổ?Em sẽ chẳng chọn anh nếu không có những tối anh ngồi ở ký túc chờ em đi học về chỉ để đưa cho em trái bắp; lúc em bệnh, anh mang đến cho em sữa và trái cây… Cả năm học trôi qua, em không cho anh cơ hội mở lời.Trung thu năm ấy trời mưa nhè nhẹ. Đám sinh viên quây quần vòng tròn phát quà bánh cho các trẻ em trong xã. Lửa trại đốt lên, mọi người nhìn anh đứng cạnh em cười nháy mắt bắt chơi trò nắm tay làm sóng.Khi bàn tay anh rụt rè nắm lấy tay em cũng là lúc em cảm nhận rất rõ tình yêu đang đến gần hai đứa. Những ngượng ngùng và ấm áp của lần đầu, nhìn bàn tay mình nhỏ bé lọt thỏm trong tay anh, em hiểu anh sẽ là chỗ dựa cho em vững chắc. Đêm đó trước bao nhiêu người anh thổ lộ tình yêu mình đến em. Mọi người vỗ tay, chỉ riêng em ngồi lặng đi như uống từng lời anh nói.Dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn lồng, trăng và hơi ấm từ anh cùng bè bạn, em hiểu mình là người hạnh phúc nhất đêm nay. Khi chỉ còn hai đứa, em chỉ đáp lại anh bằng một lời giao hẹn. Em sợ tình yêu của nhiều sinh viên - đến rồi đi, say đắm và chia tay… Em muốn hai đứa mình nhìn nhận nghiêm túc về tình yêu. Có lẽ vì vậy mà em bắt anh chờ đợi hai năm.


Hai năm qua em vẫn chưa một lần nói tiếng yêu anh dù em biết anh đã trở thành trong em một phần cuộc sống. Hai năm qua anh vẫn vậy, đi bên em nhẹ nhàng mà vững chãi.“Có những điều không cần phải nói ra”, em nhớ chính mình đã nói cùng anh như vậy. Và em biết anh không cần phải đợi câu trả lời từ em nữa bởi hai năm qua, những gì mình làm cho nhau đã nói lên tất cả. Thế nhưng em vẫn muốn được gửi những lời này đến anh - người mà em vô vàn yêu thương. Cảm ơn anh nhiều lắm vì tất cả những gì đã dành cho em. Cảm ơn anh đã cho em cảm giác ấm áp bởi mỗi tối sau giờ tan học vẫn có anh cùng xe đứng đợi dù trời có mưa to. Nhìn anh còng lưng đạp, người nhễ nhại mồ hôi, em hiểu mình là người hạnh phúc. Ở giữa thành phố này “xe đạp ơi” là điều rất khó thế mà chúng mình vẫn đều đều ngày hai buổi anh chở em đến lớp.Cảm ơn anh đã luôn kề bên cùng em san sẻ… Tự trong sâu thẳm trái tim mình em muốn nói với anh rằng: em yêu anh. Ai bảo làm người yêu anh khổ, em chỉ biết rằng mình sẵn sàng một lần nữa đón nhận những cái khổ ấy chỉ để được yêu anh.LÂM GIATheo tuoitre.com.vn

Tình yêu là duyên...

Tình yêu là duyên nợ
Anh vẫn nghe đời gọi tình yêu là duyên và nợ. Bật cười, duyên hay nợ? Nếu gọi yêu nhau là "duyên số" thì số phận đã đặt tình yêu vào tay ta, vậy là tự nhiên có mà không cần vun vén sao? Nếu gọi yêu nhau là "nợ" thì tình yêu cốt lõi cũng chỉ là chi trả chứ không còn là cảm xúc. Ví von thế mà làm gì?

Anh yêu em, không phải do duyên số, anh tìm đến và chúng mình yêu nhau. Mình đến bên nhau như lẽ tự nhiên của hai trái tim không ràng buộc. Em tháo từng mối chỉ kỷ niệm cho anh yên bình.Anh vẫn nghe đời chia tình yêu thành những giai đoạn riêng rẽ. Khi say, khi cuồng, khi bình ổn, khi chán ngán nhau và rồi sẽ có khi tình yêu hóa thành cái nghĩa yêu đương để giữ tay nhau không rời. Mình đã qua khi say, khi bình ổn chưa em? Để khi cảm thấy bản thân cứ nhàn nhạt và nỗi lo sợ sự bay nhảy kéo phăng ta ra khỏi nhau…Em ạ! Anh vốn là một kẻ đầy khiếm khuyết nhưng anh tin mình đủ tự trọng để biết sống hết mình vì em. Nếu thấy nhạt và thay đổi chính bản thân vì sợ nhàm chán không phải điều để hâm nóng tình yêu. Anh cần một người yêu mở lòng cho Anh, để anh được ân cần, để anh được yêu chính người đó. Anh không cần một chú tắc kè biết thay nhiều lớp áo


Anh vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi. Tình yêu không phải điều bất biến. Hôm nay, em yêu anh, ngày mai, chắc gì đã thế? Chẳng phải người ta yêu đủ để cưới nhau, rồi khi tình yêu đã cạn, người ta lại dắt nhau ra tòa để chia tay? Buông ra thì dễ!
Tình yêu, vốn chẳng phải sợi xiềng sợi xích để trói đời ta vào với nhau. Cầm lên được, ắt sẽ bỏ xuống được. Ai chẳng khóc khi tình yêu rời xa mình, nhưng, ai sẽ thay lòng và ai sẽ bước đi khi tình yêu chưa tì vết? Những giữ gìn, những cố gắng chẳng phải để trái tim sẽ thuộc về nhau thêm một ngày. Và thêm một ngày... thế chẳng phải sẽ là "mãi mãi"?!
Nhiều lúc anh tự hỏi người ta cứ đến và đi trong đời nhau là để chọn lựa? Anh không ép buộc em yêu anh, em cũng không bắt anh thề thốt tiếng yêu đương. Mình đã chọn được bên nhau, đơn giản vậy thôi! Tình yêu vốn không phải điều chia sẻ để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa... vì... tình yêu khi đã bước đi, không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm.
Anh đã nói yêu em, và đó là lựa chọn cuối cùng của anh. Dù sau này ai đó có yêu anh nhiều hơn em, bởi vì, quan trọng nhất vẫn là, anh yêu em!
Theo Vietbao.vn

Gui nguoi con gai toi yêu

Đặng Tường: Đặng Tường: Gui nguoi con gai toi yêu

Đặng Tường: Gui nguoi con gai toi yêu

Đặng Tường: Gui nguoi con gai toi yêu

Gui nguoi con gai toi yêu

Gửi người con gái tôi yêu
Em đừng hỏi vì sao anh yêu em?
Em yêu!Anh không phải là một người đẹp trai, không phải là một người giàu có, cũng như không phải là một người luôn chân thật. Có đôi khi, anh sẽ dối em rằng anh khỏe trong khi thực sự anh rất mệt, Công việc anh tốt trong khi mọi thứ đều xáo trộn, và thậm chí anh sẽ nói anh không còn yêu em trong khi anh không thể đem lại hạnh phúc cho em.Em yêu!, anh dối em vì anh không muốn thấy điều lo lắng hiện lên trong mắt em, không muốn những điều làm anh bận tâm lại làm em phải khổ sở. Em yêu! Hãy để anh là cây tùng cây bách che chở cho em qua những ngày bão tố, hãy để anh làm bếp lửa sưởi ấm cho em trong những đêm lạnh giá, hãy để anh quan tâm và chia sẻ những khó khăn của em. Nhưng hãy để anh vùi chôn những mối lo của anh vào tận trong tâm khảm, và trong mắt anh khi đó, em sẽ thấy rằng anh rất yêu em.Em yêu !

Anh yêu em nhiều như thế, nhưng đôi khi anh cũng thật vô tâm
Có những mối tình thoáng qua như giọt sương nhưng đọng lại cả một kiếp người. Em yêu của anh, anh biết những người xưa đã đến và đi qua cuộc đời em, để lại trong em những nỗi đau mất mát và cả những hạnh phúc giờ chỉ là kỉ niệm. Cũng như đã để lại trong anh. Anh không mong rằng anh là người đến trước với em, nhưng anh biết rằng Anh chính là một nửa thất lạc cuối cùng mà em cần tìm cho mình. Em yêu! Ngay cả khi em lý sự rằng em mới chính là một nửa anh phải đi tìm thì anh cũng mỉm cười và bảo rằng em đúng, vì có nghĩa lý gì đâu khi anh yêu em và ai đúng ai sai điều đó không còn quan trọng.Em yêu!Anh yêu em nhiều như thế, nhưng đôi khi anh cũng thật vô tâm. Anh quên mất hôm nay em diện bộ đồ mới, quên mất rằng mái tóc em có gì lạ, quên cả việc em hờn dỗi nếu như anh không nhận ra. Nhưng anh không hề quên tình cảm anh dành cho em, em yêu! Anh sẽ không quên ngày sinh của em, không quên ngày kỷ niệm của hai đứa, không quên cả những gì mà em bắt anh phải nhớ, vì anh yêu em.Nhưng nếu anh có quên, thì khi đó em hãy nhắc khéo anh em nhé. Không phải vì anh cố tình quên đâu, mà vì cuộc sống cơm áo gạo tiền, vì mải lo cho cuộc sống vật chất mà anh đã quên chăm sóc cho tâm hồn của cả anh và em. Em yêu! Hãy nhắc anh em nhé, vì cây tùng để làm gì khi không có ai trú, bếp lửa để làm gì khi không có ai sưởi, và anh để làm gì khi không có em.Em yêu!

em sẽ thấy tình yêu của anh
Hẳn em đã biết anh yêu em nhiều như thế, nhưng anh biết điều đó vẫn chưa bằng tình yêu em dành cho anh. Vẫn chưa bằng nụ cười trên môi em khi anh đón em tan sở về nhà, vẫn chưa bằng cái liếc mắt của em khi ánh mắt anh dừng lại ở một người con gái xa lạ, vẫn chưa bằng một vòng tay ôm anh khi chỉ có hai chúng mình… và vẫn chưa bằng tình yêu em đã dành cho anh.Em yêu!Nếu có thể, anh ước gì mỗi chữ trong thư này đều là “Anh yêu em”, nhưng như thế sẽ làm em buồn chán khi đọc thư anh và anh không muốn điều đó. Nhưng nếu một ngày nào đó em cảm thấy rằng hết yêu anh, thì em hãy nhớ anh vẫn chờ đợi em, vẫn yêu em, và vẫn nhớ mãi tên em là ..^__^.. Khi đó em chỉ việc ngoảnh đầu nhìn lại thôi em nhé, và em sẽ thấy tình yêu của anh.

Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2009

Yeu em nhieu!

Yêu từ cái nhìn thứ hai


Có ai đó từng nói rằng: "Chỉ cần thấy em hạnh phúc là anh cũng cảm thấy hạnh phúc rồi", điều đó là ngụy biện em có biết không? Anh cũng từng nói câu đó với em và mong em luôn sống hạnh phúc, nhưng lúc đó quả thực anh không còn lựa chọn nào khác.

Hãy ở gần anh em nhé?

Tình yêu thật đặc biệt đúng không em? Đặc biệt ở cái trớ trêu nó đã mang đến cho mình, cái trớ trêu mang em đến bên anh và lại mang em đi... Chắc em chẳng còn nhớ đâu, lần đầu tiên anh gặp em, anh cảm thấy thật bình thường, thậm chí là hơi khó chịu khi bạn anh dẫn em đến chỉ để nhờ anh copy nhạc vào điện thoại cho em. Anh cũng không biết nữa, nhưng lúc đó anh không hề có cảm xúc gì.Lần thứ hai, khi anh gặp lại em là lúc anh đang gặp khó khăn trong cuộc sống, không nhà, không tiền, và một chút rắc rối, anh đến nhà người bạn đã đưa em đến bên anh lần đầu tiên, tìm kiếm sự giúp đỡ. Thế đấy! Cái hoàn cảnh anh gặp được em cũng thật trớ trêu rồi. Em đến, tươi tắn trong chiếc váy xinh xinh, nụ cười như một bông hồng nhỏ, trái ngược với cái vẻ thê thảm của anh lúc bấy giờ. Và dường như em không hề để ý đến anh đang ngồi ủ rũ nơi cuối phòng và thao thao bất tuyệt chuyện trò với bạn.Em biết không? Mọi khổ đau trong cuộc sống dường như tan biến trong anh, anh không thể ngồi im được, từng bước tiến ra lan can, ngồi nhìn em chăm chú. Từng cử chỉ, hành động và nhất là nụ cười của em lúc đó anh không thể nào quên được, dường như cơn gió em đã ùa vào chiếm lấy cả tâm hồn của anh! Khó khăn dần qua đi, anh ở lại nhà người bạn đó và hy vọng một ngày em sẽ trở lại. Ngày 7/10 năm đó, em tổ chức sinh nhật và anh cũng được mời, không phải nói chắc em cũng hiểu anh vui sướng đến nhường nào. Chưa biết tặng em món quà gì, bọn bạn đã kéo anh đi mua nào là... khoai lang, củ đậu, và cả tôm nữa để đến mừng sinh nhật em. Thật bất ngờ nhưng đó lại là những món quà nghịch ngợm làm nên một buổi sinh nhật sinh viên vui vẻ nhất mà anh đã từng được dự, và đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh được ăn món bánh xèo em tự tay làm. Chắc anh sẽ không thể nào quên được! 20/10, ngày Phụ nữ Việt Nam, anh không nhớ mình đã chụp bao nhiêu bức ảnh với em nữa, bức ảnh nào em cũng rạng ngời, tươi tắn và xinh đẹp.

yêu từ cái nhìn thứ 2
Chúng ta đã nói chuyện thật nhiều phải không em, chuyện trên trời dưới biển, thậm chí cả chuyện... chính trị, chuyện văn học... Cứ như chúng ta đã thành những tri kỉ từ lâu lắm rồi. Đêm trăng sáng cao vời vợi, anh thấy tâm hồn mình trải rộng, một điều gì đó đang lớn dần trong anh! Đêm hôm đó trăng thật sáng phải không em? Nhưng anh đâu ngờ rằng đó là đêm duy nhất kể từ khi quen em, trăng mới sáng được như vậy. Em thích trăng khuyết, còn anh thích trăng tròn. Anh thích một sự hoàn hảo, tròn đầy còn em luôn khao khát một điều gì đó. Lúc này anh cũng chưa hiểu lắm, chỉ cảm thấy một chút buồn thoáng qua trong em. Từ hôm đó, thỉnh thoảng rảnh rỗi là anh lại qua chỗ em, lại cùng em đi dạo trên con đường mới làm ngay cạnh nhà, lại nói chuyện đâu đâu, chuyện ngày xưa, chuyện học hành.. Chỉ có thế thôi nhưng sao anh cảm thấy hai đứa mình hợp nhau đến vậy, em thì bảo đó là tri kỉ, còn anh mong chờ một điều lớn hơn.Em ốm! Anh sốt sắng ở bên, lúc lấy dầu thoa, lúc đi mua cháo, lúc lại lấy khăn ướt... Anh không thể ngồi im được, nhìn đôi môi nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, anh thấy thương em vô cùng. Em khỏi bệnh, rủ anh đi ăn cháo vịt, thấy em khỏe mạnh anh vui vẻ nhận lời. Chẳng biết em học ở đâu, thấy em ăn cháo mà vắt cả quất vào, anh phì cười, còn em nũng nịu: "Anh còn thấy nhiều cái lạ ở em cơ, ví dụ như thích ăn kem vào mùa lạnh này?". Anh hơi bất ngờ vì chưa thấy thế bao giờ, chỉ cười cười "Hết thuốc". Em chun mũi cười tươi. Trường anh có tổ chức văn nghệ, hì hục chuẩn bị cả tuần trời cuối cùng cũng đến ngày được biểu diễn. Anh không giỏi ca hát, chỉ cùng mấy đứa bạn làm mấy trò ảo thuật đem khoe với chúng bạn và đặc biệt là với em. Anh mời tất cả bạn bè, lục đục vác xe đạp ra cùng đến trường biểu diễn. Em thì có xe máy nên bảo anh cùng đi trước để chuẩn bị. Còn gì sung sướng hơn, đi đến Đê La Thành thì tắc đường, gần tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn tắc, thế mà anh và em vẫn vui vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, lần đầu tiên trong đời anh lại thấy thích... tắc đường biết bao nhiêu, vì điều đó giúp anh được ở gần bên em lâu hơn. Buổi biểu diễn không như dự tính phải lùi lại, ai cũng tiếc hùi hụi. Anh hơi buồn nhưng em động viên, anh lại cảm thấy phấn chấn hơn lên.



Tiết trời chuyển sang se lạnh, em rủ anh đi mua sách, nhưng không đi xe máy mà đi xe đạp, anh vui vẻ nhận lời. Em rụt rè lấy từ trong túi áo ra một cặp găng tay bằng len rồi đưa cho anh: "Anh đeo vào nè, tặng anh đó...", anh sững sờ mất một lúc. Chở em đi trên phố, lòng anh vui không tả xiết! Một đêm, đã khá khuya rồi, anh ngồi trên lan can ngắm bầu trời đêm, và em đến! Anh thấy em buồn, chỉ cảm nhận được hơi rượu nồng ấm. Anh hơi giận nhưng thấy em buồn lại thôi, lang thang trên phố, anh rụt rè nắm lấy tay em, khe khẽ nói: "Có gì cũng cố gắng vượt qua nhé, đừng buồn, nếu em tin hãy kể cho anh nghe cùng...". Em không nói gì, hơi mím môi lại nhìn anh, đôi mắt mọng nước. Ban ngày cũng như buổi tối, khi em rảnh rỗi đều qua gọi anh đi dạo, chỉ một tiếng gọi khe khẽ cũng khiến con tim anh nhảy lên vì sung sướng, anh bỗng nhạy cảm với tiếng gọi của em và ngày ngày mong chờ tiếng gọi thân thương đó. Anh và em chỉ đi dạo trên con phố quen thuộc, thỉnh thoảng lại cười đùa như hai đứa trẻ, lúc lại đi sát vào nhau vì lạnh, rồi có khi ngồi ghế đá, em kể cho anh nghe những câu chuyện vui buồn. Như lần em nhìn thấy nhà hàng đối diện có treo đèn lồng đỏ, em thoáng buồn, kể cho anh nghe về bộ phim "Đèn lồng đỏ treo cao", em buồn. Anh vòng tay ôm chặt em vào lòng, mong em vơi đi nỗi buồn! Việc anh đi với em rồi dần ai cũng biết, một bà chị hàng xóm cũng là bạn của em đã gặp anh nói chuyện. Chị bảo một tin mà anh dường như không tin vào tai mình nữa, em đã có người yêu và anh nên dừng lại. Anh không tin, không thể nào như thế được, suốt thời gian qua, anh không khi nào thấy em nói về điều đó, cũng chẳng thấy anh chàng nào lai vãng, chỉ thấy em đôi khi lại buồn, anh không tin và vẫn tiếp tục đến bên em. Dù gì đó cũng là một tin khủng khiếp với anh, anh bước đi trong cơn mưa chiều mà không hay, cả người ướt sũng, anh ốm, anh nằm gần như bất động ba hôm liền, người mỏi nhừ đau nhức. Vậy mà chỉ khi thoáng thấy em, nghe giọng nói ngọt ngào của em, mọi thứ đều tan biến.


Anh khỏe lại nhanh chóng và lại cùng em tiếp tục dạo bước trên con đường quen thuộc, kể cho nhau nghe những buồn vui trong ngày. Dường như chỉ cần như thế với anh và em là đủ, anh nghĩ như vậy và chẳng còn quan tâm đến điều chị hàng xóm nói. Thỉnh thoảng em lại đi về muộn và uống rượu say, anh buồn lắm. Ngồi bên em mỗi khi như vậy, anh thấy thật khó hiểu, anh và em hiểu nhau như vậy, nhưng em vẫn giấu anh một chuyện gì đó khiến em phiền muộn. Anh không thể lý giải được và mập mờ suy nghĩ đến điều của chị hàng xóm nói. Anh ôm em thật chặt vào lòng, cho đến khi em dường như đã ngủ say trong vòng tay anh. Anh biết lúc đó tâm hồn em cảm thấy bình yên. Nhìn em ngủ anh cảm thấy mình thật hạnh phúc, đôi môi đỏ, làn da em mịn màng. Anh muốn hôn lên đôi môi đó biết chừng nào. Em chợt tỉnh dậy, nhìn anh chăm chú và rồi khẽ nhắm mắt lại, anh hiểu điều gì đang xảy ra và nhẹ nhàng đặt lên môi em một nụ hôn. Chưa bao giờ anh thấy một điều kì diệu như vậy nữa cả! Thật là tuyệt diệu biết chừng nào! Khi anh hôn em, cả vũ trụ dường như không còn ý nghĩa gì, chỉ còn anh và em. Một giọt nước mắt của em khẽ lăn trên gò má. Và anh cảm nhận được rằng em cũng đang hạnh phúc!


Cứ thế, mỗi khi em đi đâu đó về, em nhận công việc dạy thêm và tập nhảy cổ điển vào các buổi tối, em lại qua và gọi anh, có khi anh chờ ở cổng, chỉ cần 10 phút, thậm chí 5 phút được thấy nhau là anh cảm thấy thật hạnh phúc biết nhường nào. Anh đã nói với em rất nhiều, nói cả những lời yêu thương nhất. Mỗi khi em về, anh ôm em thật chặt, hôn em và nói thầm với em rằng "Anh yêu em rất nhiều!", em đón nhận tình cảm đó nhưng chưa một lần nói với anh câu yêu thương đó. Có những lúc anh đã hỏi em một cách thẳng thắn, nhưng em chỉ đùa và khéo léo trả lời "Anh cố lên, gần đến trái tim của em rồi!". "Thế anh đang ở đâu?". Em tinh nghịch bảo: "Anh đang ở... cuống tim!". Anh cảm thấy buồn nhưng anh tin là thời gian sẽ mang em đến bên anh. Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến, cái ngày định mệnh mà anh hiểu tất cả những lý do mà anh vẫn thắc mắc từ khi gặp em cũng đã đến. Em bị ốm, mấy đứa bạn gái em cứ trêu bắt anh phải ở lại chăm sóc cho em, rồi lục đục về hết để anh ở lại bên em.


Anh ở bên em cả ngày chẳng muốn rời xa em chút nào nhưng đã khá khuya rồi, anh ở lại không tiện. Em nũng nịu đòi anh ở lại thêm một chút. Chẳng có lý do gì để anh từ chối cả nhưng đó lại là lúc chớ trêu nhất, lúc bạn trai thực sự của em trở về. Anh nghe tiếng gõ cửa, một người con trai với hai cái valy to đùng đang đứng sững trước cửa, anh không biết người con trai đó là ai, chỉ thấy em mệt mỏi bảo anh đi về trước. Anh thấy người con trai đó sững sờ đứng đó một hồi lâu và anh chợt hiểu ra tất cả. Hóa ra tất cả những điều chị hàng xóm nói là đúng nhưng thật khó tưởng tượng ra chuyện này. Anh không thể ngồi im được nhưng nói chuyện với người đó lúc bấy giờ chỉ như đổ thêm dầu vào lửa. Anh trở về lòng nặng trĩu. Hai hôm chẳng thấy em qua, anh bối rối thực sự, chiều tối, em mệt mỏi đi về phía anh, hình dáng em ủ rũ, mọi suy nghĩ chạy đi đâu hết cả, chỉ thấy thương em vô cùng. Ngồi ở ghế đá, em đã nói với anh tất cả, về người bạn trai đi du học, về nỗi cô đơn của em, và nói rằng em sẽ ra đi, sẽ đi khỏi cuộc đời của cả hai người vì em cảm thấy quá tội lỗi. Tim anh vỡ ra từng mảnh, cơn đau bóp nghẹt lồng ngực của anh, và anh biết con tim em cũng đang đau đớn. Em đưa anh một chiếc khăn len, mắt em đẫm nước mắt và nói với anh rằng, dù em chưa một lần nói tiếng yêu nhưng tình cảm của em dành cho anh là thật, anh hãy nhận chiếc khăn em tự tay đan với tất cả tình cảm của mình. Anh nhận lấy mà nước mắt cứ trào ra. Anh hỏi: "Em vẫn còn yêu người ấy chứ?", em không trả lời nhưng đó lại là câu trả lời cho tất cả những gì khó hiểu khi em đến bên anh. Anh nói khe khẽ "Em hãy trở về bên người ấy, anh tin em rồi sẽ được hạnh phúc, đừng nghĩ gì cả, anh ấy mới là người em cần, và hãy hứa với anh, em không được từ bỏ, phải sống thật hạnh phúc!...". Anh ngập ngừng gọi vào số máy của người ấy, nhưng rồi lại thôi. Chỉ vài dòng tin nhắn qua lại, anh đã nhắn được những gì mình cần nhắn, rằng hãy quay trở về bên em và mang cho em hạnh phúc. Sẽ rất khó để nói được điều đó và làm được nó nữa, nhất là với cả người con trai đó nhưng rồi mọi chuyện cũng đi đúng đường nó phải đi. Anh cầm chiếc khăn len em tặng trên tay, nước mắt đã rơi tự bao giờ, anh đã khóc, khóc như một đứa trẻ con. Anh đã yêu và yêu rất nhiều. Nhưng biết làm sao được, anh chỉ là kẻ đến sau. Anh vẫn nói cho em rằng: nhìn thấy em hạnh phúc là anh cũng hạnh phúc. Ở nơi xa, em hãy giữ lời hứa của mình và sống thật hạnh phúc em nhé! Gửi đến em một ngàn nụ hôn yêu thương!
Duy Thành
Theo Ngoisao.net

Đặng Tường: 5 buc thu tinh hot nhat

Đặng Tường: 5 buc thu tinh hot nhat

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2009

5 buc thu tinh hot nhat

5 bức thư tình mẫu Hot nhất !


Chủ đề:

Lần gặp gỡ đầu tiên

Lời chào (Tên người nhận),Chợt nghĩ đến em, anh bèn viết lá thư ngắn này để nói với em rằng anh rất thích như thế nào khi được gặp em tại (một nơi nào đó). Anh không thể nhớ được là mình đã có một thời gian thú vị đến dường nào. Mọi thứ diễn ra thật tình cờ và và chính em đã tạo cho anh cảm giác bớt e ngại trong lúc tâm sự sự cùng em. Anh thật khó có thể nhận biết được điều gì đã ở em đã cuốn hút chính bản thân anh. Anh cho rằng có thể đó là sự tổng hợp của tất cả những yếu tố như cách nói chuyện khôi hài, cá tính đầy quyến rũ và ngoại hình trông thật hấp dẫn. Và cho dù mọi chuyện diễn ra như thế nào đi nữa, anh vẫn cảm thấy được sự hiện hữu của những yếu tố đó trong chính bản thân em. Em có thể gọi đó là một tính chất huyền bí nào đó hoặc hay hơn thế nữa, hoặc cũng có thể đó chính là khả năng mà chúng ta cùng ở trong một độ dài bước sóng.Em thân yêu, anh thực sự hy vọng rằng lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta sẽ không phải là lần gặp gỡ cuối cùng, bởi vì mỗi khi được ở bên em, anh cảm thấy có điều gì đó rất đặc biệt tiềm ẩn bên trong tâm hồn anh. Anh rất muốn tạo cơ hội phát triển cho mối quan hệ tình bạn giữa hai chúng ta.Thật đáng tiếc, đã đến lúc anh phải dừng bút ở đây. Chúc em (hoặc tên người nhận) một kỳ nghỉ /ngày nghỉ cuối tuần tuyệt vời, và thành thật hy vọng sớm được gặp em. Khi có thời gian rãnh rỗi, em hãy viết thư hoặc gọi điện cho anh và nói cho anh biết những suy nghĩ của em.Hãy bảo trọng. Anh rất mong nhận được thư hồi âm của em.Tình yêu vĩnh hằng của em,

(Tên người gởi)


Mẫu 2

Chủ đề: Quyết định trao lời yêu thương với người mình yêu

Em yêu,Những biến cố diễn ra trong cuộc sống là điều không thể tránh khỏi, và chính bản thân anh cũng không đủ khả năng để kiểm soát được chúng. Cũng giống như quy luật vận động của tự nhiên, mặt trời mọc và lặn hàng ngày, thủy triều vẫn vào ra theo lịch trình nhất định, các muà trong năm vẫn luân phiên thay đổi, những loài chim cư trú bay về phương Nam để tìm nơi trú đông và trở lại khi mùa xuân đến và các loài sâu bọ phải tuân thủ chặt chẽ quy luật biến hóa của Tự nhiên để đổi lốt trở thành những chú bướm xinh đẹp muôn màu muôn vẻ.Tuy nhiên, anh có cảm giác rất tự tin về tiến trình đó bởi vì nhiều thứ khác trong cuộc sống đôi khi thoảng lướt qua cuộc đời của bạn nhưng đồng thời nó cũng gợi cho ta những ký ức tuyệt vời nhất.Em mến thương, kể từ giây phút chúng ta gặp nhau, anh biết rằng mối quan hệ trên cơ sở tình bạn giữa hai ta sẽ không bao giời bị đổi thay, rất thiêng liêng và vô cùng qúy giá, cũng như anh đã từng lạc quan về qúa trình tiến hóa thành những chú bướm xinh đẹp của loài sâu bọ. Em yêu, anh tin rằng chúng ta đến với nhau, theo sự sắp xếp và an bài của định mệnh. Ðó là sự hòa hợp của hai tâm hồn đã được định đoạt hạnh phúc và trường tồn. Vì vậy, em thực sự là ngôi sao tỏa sáng của đời anh mang lại ánh sáng cho anh trong thế giới mà sự hiện diện của màu đen bao trùm lên tất cả, và cũng chính em đã trao cho anh hơi ấm nồng nàn khi anh cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo. Chính em đã mang lại cho anh những hứa hẹn đổi thay, niềm vui trong cuộc sống, sự thư thản trong tâm trí được thể hiện qua tinh thần sẵn sàng chia sẻ và quan tâm của em cũng như khả năng chịu đựng và chính tâm hồn của em là luồng gió mát thổi vào tâm trí đầy căng thẳng và chán chường của anh khi anh buộc phải giải quyết những vấn đề nan giải. Em chính là chú én nhỏ được hóa lốt từ chú bướm Capistrano - một trong những chủng loại bướm qúy giá trong bộ sưu tập của anh, và anh sẽ nuôi dưỡng tình em và yêu em mãi mãi.Anh

(Tên người gởi)



Mẫu 3:

Chủ đề: Bộc lộ tình cảm với người mình yêu

Em yêu dấu,Cũng giống như nhà thơ cần nguồn cảm hứng sáng tác để làm nên tác phẩm kiệt tác,Anh cần em,.....Cũng như người nghệ sĩ cần đến chủ đề cho tác phẩm nghệ thuật của mình,Anh rất cần có em....Cũng như thầy giáo luôn muốn các học trò của mình là những người trưởng thành và tiến bộ,Anh rất cần có em....,Cũng giống như người nhạc sĩ cần có chủ đề để tạo một bản nhạc giao hưởng du dương lưu truyền muôn thưở.Anh rất cần em....Bởi vì nếu thiếu vắng em, cuộc sống anh thực sự không còn nguồn cảm hứng, chẳng có tác phẩm nghệ thuật nào có thể thỏa mãn được ánh nhãn quan của anh, và chẳng còn ai được xem là vĩ nhân để anh khâm phục và tôn kính, và cũng chẳng có bản nhạc du dương nào có thể ru ngủ được thời gian vô giá của lòng anh. Cuộc sống của anh chỉ tồn tại một màu xám đục chứ chẳng phải là thứ ánh sáng huyền diệu muôn màu muôn vẻ và anh sẽ chẳng còn là chính mình nữa.Trước đây, anh chưa từng sử dụng những lời lẽ chuẩn mực nhất để bộc lộ tình cảm mà anh đã dành cho em, và những tình cảm thầm kín nhất mãi vẫn được khóa chặt trong thâm tâm sâu thẳm của trái tim anh. Và chẳng còn gì hơn qua lá thư này, anh muốn thổ lộ với em (hoặc tên người nhận) tình yêu thầm kín và sự hy sinh vĩnh hằng mà anh chỉ dành riêng cho em.Yêu em mãi,

(Tên người gởi)



Mẫu 4:Chủ đề: Tình yêu chân thật

Em yêu dấu của lòng anh,Em chẳng bao giờ biết được ý nghĩ quan trọng việc anh buộc phải thổ lộ với em rằng em và tình yêu của em đối với anh thật ý nghĩa đến dường nào. Anh ao ước có thể tự mình nói với em điều đó trong trong vòng tay siết chặt và được đắm đuối nhìn vào đôi mắt em. Tuy nhiên, bởi vì khoảng cách giữa em và anh hiện rất xa nhau, nên anh chỉ có thể thổ lộ tình cảm mà anh dành cho em với những lời lẽ nồng nàn được sử dụng trong thư.Em mến thương, Cũng như em, anh lấy làm tiếc khi chúng mình buộc phải sống xa nhau trong một thời gian dài như vậy. Anh biết thật khó cho anh cũng như đối với em khi phải sống cách xa nhau trong một thời gian dài như vậy. Cuộc đời dường như đã tạo nên mọi thử thách đối với chuyện tình của hai ta, và điều quan trọng hơn chính nó cũng đã góp phần tôi luyện tình yêu và sự hy sinh cho nhau của tình yêu đôi lứa. Hơn tất cả, người đời không phải không hợp lý khi cho rằng tình yêu chân thật là tình yêu biên giới, vô hình và có thể vượt qua mọi nghịch cảnh. Qủa thật theo tâm niệm của anh, nếu chuyện tình lứa đôi trải quan thử thách, gian truân, và trắc trở để rồi chứng thị được giá trị đích thức của tình yêu thì tình yêu đó càng mãnh liệt hơn.Em yêu, tình yêu của chúng ta đã trải qua nhiều thử thách, và anh hoàn toàn tin tưởng rằng những gì anh suy luận hoàn toàn hợp lý bởi vì khi phải sống xa em trong một thời gian càng lâu như vậy, anh lại rất muốn được ở gần gũi em hơn. Em chính là Nữ hoàng đầy quyến rũ của lòng anh và anh là Hoàng tử đầyquyền uy và sẵn sàng hy sinh cho Nữ hoàng. Anh nghĩ về em, và những ký ức về em luôn hiện về trong sâu thẳm tâm trí anh, và anh chân thành cầu mong cho ngày hội ngộ của hai chúng ta sẽ diễn ra trong thời gian không xa.Từ đây cho đến ngày đó, anh gởi đến em qua hàng dặm đường, tình yêu thủy chung, vòng tay ôm nồng ấm và nụ hôn say đắm nhất của anh.Mãi vẫn yêu em.


(Tên người gởi)



Mẫu 5:

Chủ đề: Tình yêu trọn vẹnEm yêu

Trong một thời gian dài, anh chẳng hề chịu trách nhiệm đối với ai, không phải trả lời bất kỳ ai cũng như chẳng cam kết đối với ai ngoại trừ đối với chính bản thân anh. Trong suốt cuộc đời của mình, anh đã xem xét thế giới hiện hữu quanh mình và thành thật tin tưởng rằng mình đang sống một cuộc đời trọn vẹn và đầy đủ ý nghĩa nhất. Thế rồi đột nhiên em bước vào cuộc đời anh, và anh đã nhận thấy rằng mình đã tự lừa dối chính mình.Em thương yêu, anh là người đàn ông không được hoàn hảo và đang đi tìm một điều gì trọn vẹn. Anh đã nhận thấy rằng cuộc đời anh không phải là tất cả như anh lầm tưởng. Thực sự, nó thiếu rất nhiều điều trong đó có cả nhân tố tình yêu. Bây giờ, anh đã nhận thấy rằng tình yêu và những gì đi kèm theo nó có thể giúp người ta làm cho cuộc sống có ý nghĩ đầy đủ hơn.Em yêu, em chính là người mà đôi khi anh phải gục ngã trong vô vọng và anh cũng chẳng thể dấu được tình cảm của anh dành cho em. Qủa thật, anh chẳng bao giờ nghĩ rằng mình có thể thốt ra được những lời này, chúng tìm cách thoát khỏi anh mà không cần chút nỗ lực nào cả, đầy vẻ thành khẩn và chân thành. Anh sẽ rất biết ơn nếu em có thể cho anh biết cuộc đời anh trở nên nông cạn như thế nào. Cuối cùng anh sẽ có cơ hội để làm cho nó trở nên sâu thẳm và đầy đủ ý nghĩa hơn.Anh chỉ muốn thổ lộ điều này với em thôi, nhưng anh biết rằng bản thân anh không diển tả chính xác những gì anh muốn nói. Thay vào đó, anh chỉ có thể diễn đạt qua thư. Vui lòng gọi điện cho anh sau khi em đã xem xong thư và chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện đầy thú vị em nhé !Từ đây đến lúc nhận được thư em, anh vẫn hoàn toàn phụ thuộc vào em cả tinh thần lẫn thể xác.

Tình yêu của anh,

Chúc May Mắn