Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2009

Cha me va con cai

Hãy giúp trẻ thoát khỏi sự sợ hãi

Mọi thứ của thế giới xung quanh đối với trẻ hoàn toàn mới mẻ xa lạ. Bản năng đối phó với sự vật xung quanh khiến trẻ dễ bị sợ hãi. Vì vậy, người lớn phải biết cách giúp trẻ dần dần tiếp cận với mọi vật một cách dễ dàng, nếu không thì càng lớn những nỗi sợ hãi cứ đeo đẳng chúng.



Bin Bin và Yên Yên

Sợ bóng tối
Trẻ thường sợ bóng tối khi cha mẹ buộc trẻ phải ngủ trong căn phòng tối hoàn toàn hoặc khi trẻ thức dậy vào giữa đêm. Một vài trẻ sợ hãi đến mức tim đập rất nhanh. Cha mẹ cần biết rằng, căn phòng sẽ trở nên khác hoàn toàn với trẻ khi không có ánh sáng. Vì thế bạn nên từng bước làm cho trẻ quen, dù với người lớn nỗi sợ hãi đó có vẻ như rất vô lý.
1. Bạn hãy sử dụng một loại đèn ngủ nhưng chọn vị trí đặt cho tốt để nó không tạo ra những bóng phản chiếu khiến trẻ sợ hãi.
2. Khi đèn đã được tắt, bạn hãy ở lại trong phòng một vài phút và nói chuyện với trẻ rằng về đêm đồ vật trong khác với ban ngày như thế nào. Một tấm rèm cửa đung đưa trong gió trông rất khác vào buổi tối so với ban ngày. Hãy để cửa ra vào phòng của trẻ mở hé và nói với bé rằng ba (mẹ) sẽ không ở xa.
4. Nếu trẻ chợt tỉnh giấc vào giữa đêm, bạn không nên cho bé vào ngủ cùng phòng nếu không bạn đang liều lĩnh tạo cho trẻ một thói quen mới mà sẽ rất khó để thay đổi. Thay vì đó, bạn hãy làm cho bé cảm thấy yên lòng khi ở trong phòng của mình và nói với con rằng mẹ rất tự hào vì con đã đủ lớn để ngủ một mình trong phòng.



Sợ động vật
Hầu hết trẻ đều sợ một con vật nào đó: chuột, chó, rắn, nhện... Sau đây là một số cách bạn có thể làm để giúp trẻ bớt sợ.
1. Đừng lan truyền nỗi sợ hãi của chính bạn. Bạn hãy tự tìm hiểu và sau đó dạy trẻ có cách cư xử thích hợp khi đứng gần một con vật nào đó. Chẳng hạn, bạn hướng dẫn trẻ luôn tiến đến gần một con chó từ phía mà nó có thể nhìn thấy bé và ngửi tay.
2. Giải thích nỗi sợ hãi cho trẻ hiểu. Chẳng hạn, "Con có thể sợ chó nhưng mà chú chó này sống cạnh nhà mình và và nó muốn con làm bạn của nó".
3. Bạn hãy xem xét xem liệu có nên nuôi một con vật yêu trong nhà và chọn con nhỏ hơn bé. Sau đó hãy để bé giúp việc cho chó ăn và chăm sóc nó.
4. Trong bất cứ trường hợp nào, bạn không nên cho phép trẻ trêu hoặc đối xử tàn nhẫn với một con vật. Điều này có thể khiến bé bị nguy hiểm và sẽ rất khó để trẻ có thể vượt qua nỗi sợ hãi này.

Sợ đến trường
Nỗi ám ảnh trường học có nhiều nguyên nhân, vừa có thực vừa là sự tưởng tượng của trẻ. Và trách nhiệm của cha mẹ là tìm ra đâu là nguyên nhân thực sự.
1. Trẻ sợ đến trường hay sợ rời khỏi nhà? Nếu là sợ đến trường, thì cái gì thực sự có liên quan, trẻ sợ vì đi trên xe bus, sợ bị ngã, sợ bạn bè bị trêu chọc. Bạn đều phải xem xét tất cả và giải quyết từng vấn đề một. Hãy tìm cho trẻ một người bạn thân, người có thể đi chung xe bus hoặc là cùng chơi.
2. Nếu trẻ sợ rời khỏi nhà, bạn hãy chắc chắn rằng trẻ không bị lây sự lo lắng từ cha mẹ. Bạn hãy nói chắc chắn với con rằng mẹ sẽ luôn đợi ở nhà khi con đi học về.
3. Hãy nói về một ngày của trẻ ở trường, đặc biệt là những câu chuyện hoặc những điều thú vị.


Sợ chết
Trẻ thường tò mò về cái chết và điều này là bình thường trừ khi đột nhiên trẻ lo lắng về một người nào đó mà bé yêu quý sắp qua đời. Một đứa trẻ bình thường thường không thực sự sợ cái chết cho đến khi có một người hoặc con vật chết.
1. Bạn hãy nói chuyện với trẻ về cái chết một cách thoải mái nếu trẻ muốn biết. Nhưng bạn cần chọn thời điểm thích hợp và nói rằng "Con không thực sự phải quá lo lắng về vấn đề đó ngay từ bây giờ".
2. Hãy thành thực khi một ai đó thân thích với gia đình bạn qua đời vì bệnh tật hoặc tai nạn. Chính sự thiếu hiểu biết của trẻ mới khiến bé lo lắng.
3. Trẻ nhỏ khi tức giận có thể nghĩ rằng: "Con ghét người đấy. Con ước gì ông ấy chết đi". Và nếu như tình cờ vì một lý do nào đó, người này thực sự qua đời, bé sẽ cho rằng đó là lỗi của mình. Bạn hãy nói để bé hiểu rằng đó không phải là lỗi của trẻ.
Có lẽ điều tốt nhất mà cha mẹ có thể làm là thừa nhận sự sợ hãi của con, và thú nhận rằng cha mẹ cũng đã từng trải qua những nỗi sợ hãi như thế.
(Theo Children development)

Tuoi teen

Yêu con yêu cả mái trường của con
Yêu thương tặng con gái Đồng Dao
và tập thể học sinh 12A8


Năm học lớp mười hai kết thúc vội vàng để “dọn đường” cho kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông và đại học đã làm con cùng đám bạn teen teen khóc. Những giọt nước mắt con gái con trai rất thật lăn dài trên những bầu má phơn phớt lông măng mà không ai rổi hơi rách việc săm soi chọc ghẹo nhau như thời gian dài ba năm mài mòn đũng quần trên ghế nhà trường vừa qua.
Vậy đó bỗng dưng mà họ lớn
Tuổi hai mươi đến có ai ngờ…



Con và các bạn khóc ngon lành, khóc không mắc cỡ trước tiên là do những ngỡ ngàng. Ngỡ ngàng chia tay mãi mãi. Bao nhiêu tình bạn tuổi học trò từ cổ chí kim đã minh chứng được điều: sẽ mãi mãi không bao giờ hội đủ ba mươi bảy gương mặt thân thương của mười hai A tám trong bất cứ tình huống nào, sẽ mãi mãi không còn không khí lớp học giữa thu se sắt hắt nắng vàng qua song cửa sổ trong tiếng chim sâu ríu rít chuyền cành gọi nhau buổi sáng, sẽ không còn những khuôn mặt phá bỉnh đứng lên làm cả lớp vỡ tràng cười huyên náo… Ngỡ ngàng làm người lớn trên giảng đường đại học, làm kẻ tha phương xứ người nhặt chữ, làm người mưu sinh tất bật giữa dòng đời gió bụi… Trả lại trường xưa thầy cô đưa đò lấy chữ, mái ngói rêu phong bốn mùa mưa nắng, tán phượng rực hồng ríu rít tiếng ve ca… Rồi như một chu kỳ qua bao thế hệ nối tiếp, có một ngày các con sẽ trở lại trường xưa, bầy chim trú trong tán cây thảng thốt giật mình bay, mái ngói rêu phong lại càng rêu phong hơn thế, thầy cô người còn người mất, phòng các con học thẫn thờ nhớ bóng bạn bè xưa… Nước mắt và nỗi niềm man mác, vừa có vừa không cho một quãng tươi đẹp nhất đời người sẽ quay quắt ngược xuôi suốt triền con dốc đổ… Dòng lưu bút vội vàng có thằng bạn viết. Mai đây trên đường đời xuôi ngược, thành phố mình thì đông, mà ai ra đường cũng đeo khẩu trang hết, biết có còn bất chợt nhận ra nhau. Sự hoà quyện giữa hiện đại và cổ điển đôi khi cũng làm cho các teen teen của mẹ rơi nước mắt. Cảm ơn sự mộc mạc nhưng thẳm sâu tâm hồn của đứa con trai giỏi tiếng Anh hơn tiếng mẹ đẻ và suốt ngày lang thang trên mạng!

khóc không mắc cỡ trước tiên là do những ngỡ ngàng
Cảm ra một thế giới sâu lắng để sống đẹp hơn, có ích hơn là điều mẹ muốn nói với con gái teen teen và các bạn của con khi phải “vòng vo tam quốc”. Chúng ta sống với rất nhiều chiều thương nhớ trong cuộc sống hiện đại và phải tuân theo qui luật: không có chiều nào được “phụ” chiều nào (không “bù” nhau thì thôi các con ạ!). Tình cảm và nhân cách là một thể thống nhất tính từ ngày các con oe oe khóc chào đời cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Cũng như mẹ ngày xưa, mẹ sung sướng vì con gái mẹ có một thời áo trắng học giỏi, đầy mộng mơ và không tì vết. Mẹ tự hào vì sự hồn nhiên, trong trắng và những thành tích học tập của con. Mai này bước lên giảng đường đại học, không ai bắt con mặc áo trắng nữa nhưng hãy tiếp tục “áo trắng đơn sơ mộng trắng trong” con nhé! Sự đua đòi theo thời đại bất chấp dễ làm con người ta vẩn đục tâm hồn biết bao! Mai này ra đời hội nhập trong bất cứ hoàn cảnh nào, làm thầy hay làm thợ; lương tính bằng “đô”, “ơ-rô” hay Việt Nam đồng thì con gái teen teen và các bạn hãy vẫn là những chàng trai, cô gái chân thành, biết quý trọng nhân cách và thời gian. Đây cũng là điều mà một trong những “ông lái đò” thân thương của các con đã dặn dò trong tiết học cuối ở trường sáng hôm qua.


Sáng hôm nay, trong tinh mơ bản tin thời sự Đài Tiếng nói Việt Nam lúc sáu giờ, con gái không còn “đi ké” xe mẹ đến trường như mọi hôm, không còn mất mười lăm phút vòng qua trường con trước khi đến sở làm, mẹ thấy lòng lao xao vời vợi. Không bỏ được thói quen suốt ba năm dài, lại vòng xe qua hàng me cổ thụ trước cổng trường, lướt mắt nhìn vòm cổng cong cong rêu phong cùng năm tháng, thêm lần nữa, một đàn chim nhỏ đã chắp cánh bay…
Sự tích lại quay về với dòng nước mắt chảy xuôi và mái tóc người đưa đò bạc phếch màu thời gian…
Phượng trải thắm sân trường, còn cỏ thì vô thường xanh biếc.

Thanh Trà
Tạp chí Đương thời

Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009

“Bong hong lai” thien than Leah Dizon

“Bông hồng lai” thiên thần Leah Dizon


Leah Dizon là “bông hồng lai” mang vẻ đẹp vừa kiêu kỳ vừa bí ẩn, một trong “thập đại mỹ nhân” hiện nay của xứ sở mặt trời mọc. Mang quốc tịch Nhật Bản nhưng Dizon lại là kết quả của sự pha trộn từ các dòng máu Pháp- Mỹ- Trung Quốc và Philippines. Có thể nói người đẹp nóng bỏng và tài năng này là hình ảnh tiêu biểu của thời toàn cầu hoá.


Đối với thế giới, khi nói đến làng giải trí Nhật Bản không thể không nhắc đến Leah Dizon. Giống như nhiều kiều nữ khác, cô xuất thân từ người mẫu, rồi tiến dần vào lĩnh vực âm nhạc và điện ảnh, trở thành một ngôi sao nghệ thuật sáng giá, đặc biệt là những thành công vang dội trên sân khấu ca nhạc.
Họ tên đầy đủ của cô là Leah Donna Dizon, sinh ngày 24.9.1986 tại Las Vegas, bang Nevada của Mỹ, trong gia đình có bảy anh chị em. Cô sớm bộc lộ tình yêu và năng khiếu nghệ thuật, thích vẽ, đọc sách, đàn, hát, thiết kế đồ hoạ. Dizon hiện cao 1m67, nặng 50kg, số đo các vòng là 86-60-88, có thân hình cân đối, lại sở hữu khuôn mặt rất ấn tượng với sự hoà quyện giữa những nét đẹp lai Á- Âu- Mỹ, nên luôn được các hãng thời trang và quảng cáo danh tiếng mời hợp tác.

Năm 2006, vừa tròn 20 tuổi, Dizon đột ngột rời Mỹ đến Nhật Bản lập nghiệp. Trước đó, một lần tình cờ cô gửi đĩa hát của mình đến cuộc thi thử giọng ở Tokyo và được nhận vào làm việc tại công ty Victor Entertainment ở Nhật. Dizon đi đến quyết định táo bạo là sang Nhật phát triển sự nghiệp ca hát. Và giống như chàng Daniel Henney của Hàn Quốc, nàng Dizon đã lập tức khẳng định mình ở đất nước Phù Tang.


Nhờ vẻ đẹp “lai” thiên thần và khả năng diễn xuất ấn tượng, Dizon đã thường xuyên xuất hiện trên các sàn diễn thời trang danh giá, trở thành siêu mẫu quảng cáo độc quyền cho Kao- tập đoàn sản xuất mỹ phẩm lớn nhất Nhật Bản, kế đó là các hợp đồng quảng cáo “béo bở” với một số thương hiệu khác. Khi tiền bạc thu được từ nghề người mẫu đã ổn định, Leah Dizon tiến vào lĩnh vực ca nhạc và điện ảnh bằng tất cả tâm huyết nghệ thuật. Với sự lao động không biết mệt mỏi, lại nhờ ngoại hình đẹp, giọng hát và khả năng vũ đạo tốt, đến nay cô đã trình làng liên tiếp hàng chục đĩa đơn nhạc J-pop. Tháng 9.2007, Dizon cũng đã phát hành album đầu tay Destiny Line, nhận được sự ủng hộ nồng nhiệt của người hâm mộ Nhật và một số nước châu Á, nhất là Trung Quốc đại lục. Đến tháng 9.2008, cô lại ra mắt album thứ hai Communication!!! và nhanh chóng bán được 11,617 bản chỉ sau hai tuần phát hành.



Cuối năm 2008, chỉ một thời gian ngắn sau khi phát hành album thứ hai, “bông hồng lai” Dizon lại tiếp tục gây bất ngờ cho người ái mộ khi đột ngột tuyên bố lên xe hoa và đã… mang bầu. Chồng của Leah Dizon là một stylist người Nhật Bản, cùng quen biết và yêu thương nhau khoảng một năm trước đó khi anh tham gia vào công đoạn chụp hình cho bìa CD album thứ hai của cô…
Ba năm chưa phải là thời gian dài, nhưng những gì Leah Dizon gặt hái được từ khi sang Nhật thật đáng trân trọng. Điều đó chứng tỏ con đường nghệ thuật của cô đang đi là đúng hướng và quyết định sang miền đất lạ Phù Tang là một quyết định vừa táo bạo vừa thông minh của một cô gái trẻ mới tuổi đôi mươi.
Bích Nga
Nguồn Tạp chí Đương Thời

Thu viet cho anh

Cuộc sống của em có thêm nhiều cung bậc từ khi có anh, ôi, em vừa sợ vừa thấy thích thú y như một con chuột đi kiếm đồ ăn, vừa sợ gặp mèo vừa không sao cưỡng lại mùi đồ ăn thơm phức?...


Anh thân yêu, thư này em viết nhưng chắc sẽ không gửi anh đâu vì anh mà biết sẽ lại nói em hay suy nghĩ vớ vẩn. Khi yêu các cô gái hay nghĩ lung tung lắm anh ạ, cho nên nhiều khi anh sẽ bắt gặp một nét ưu tư dù thoáng qua vẫn làm đôi mắt trong veo có chút u ám. Anh sẽ hỏi có gì mà thắc mắc, anh yêu em thế còn gì. Vậy là anh không biết rồi, em thắc mắc vì sao anh lại yêu em thay vì cô bé X xinh xắn, giỏi giang mà anh hay lấy ra để chọc em í. Em cũng tự hỏi anh có yêu em nhiều như cô bạn gái cũ của anh không? He he, anh mà biết thì sẽ lại nói em ngốc, anh yêu em vì em là em thế thôi.



Cuộc sống của em có thêm nhiều cung bậc từ khi có anh, ôi, em vừa sợ vừa thấy thích thú y như một con chuột đi kiếm đồ ăn, vừa sợ gặp mèo vừa không sao cưỡng lại mùi đồ ăn thơm phức. Anh sẽ cười khi đọc những dòng này mất thôi vì cái gì em cũng qui về đồ ăn được hết. Em sẽ lại bướng bỉnh cãi vì em có ngôi sao "Thiên trù" chứ bộ. hi hi...
Dạo này anh bận quá nên hông có thời gian kiếm mấy cái phần mềm hay hay cho em như trước nữa, cũng hông có thời gian "kèm cặp" ngoại ngữ như anh đã hứa. He he...anh mà biết điểm những môn chuyên ngành của em tại khóa học ngôn ngữ tiếng Anh chắc sẽ bất ngờ vì toàn 8 và 9 nhưng điểm siêng năng lại cực kì thấp, một kiểu điển hình và chuẩn mực cho lười biếng, cho nên tiếng Anh mãi vẫn không pro nổi. Em nhớ là anh nói để tranh luận với em, anh phải dùng lý lẽ vì em vừa bướng vừa hay lý sự.



Em nhớ những lần chuẩn bị đi chơi, anh và em lụi cụi lên chương trình, chia nhau người đặt vé, đặt phòng và tìm kiếm thông tin trên mạng. Một điều lạ là mỗi khi đi chơi thì chẳng bao giờ cãi nhau, chắc về điểm ham chơi, ham vui thì quá giống nhau luôn. Anh tòan trách đi chơi như chạy sô, giờ anh cũng bận rộn chắc đã hiểu và thông cảm hơn với em ngày xưa.
Ngày Giáng Sinh yên bình đến kỳ lạ. Em chợt nhận ra quan trọng không phải có bao nhiêu người đang đợi ở bên ngoài trái tim mà quan trọng là trong tim đã có một người luôn yêu thương ấm áp.
Thôi, em tạm dừng bút dù còn nhiều thứ hay ho em muốn viết, về first kiz chẳng hạn nhưng em sẽ không nói trong thư này đâu. Em sẽ giữ bí mật nho nhỏ ấy.hi hi...

Le Hoang Diep
http://www.vnexpress.net

Thứ Ba, 23 tháng 6, 2009

Đương Thời


Tạp chí Dương Thời
Địa chỉ: 15-17 Cộng hoà

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2009

Good Bye my love

Good Bye my love


Có 2 người yêu nhau nhưng vì một lý do nào đó không mong muốn mà 2 người đành phải nói lời chia tay,dẫu biết rằng cuộc sống là phù du,tình yêu là bể khổ,nhưng khi yêu người ta không ai mong muốn vươn tới cái đích đó cả. Lại một mùa thu đã đi qua,để lại trong anh biết bao kỷ niệm,nhớ ngày đầu anh và em quen nhau trong buổi chiều mùa thu ấm áp,ngày nắng dịu vàng tô hồng trên đôi má em, em cười nhìn anh bằng đôi mắt dịu hiền,anh và em nắm tay nhau đi trên con đường tràn đầy hạnh phúc,con đường chỉ có lá vàng,có gió,có nắng và quan trọng hơn là anh có em. Vậy mà cũng trong một buổi chiều mùa thu:



Anh phải đi thôi em
Dẫu mắt huyền đẫm lệ
Tình yêu là chiếc lá
Đành để gió cuốn đi
Mùa thu lặng lẽ đi
Cây lặng yên nhìn lá
Đã đến lúc chia xa
Tình yêu giờ hai ngả
Tạm biệt mối tình đầu,tạm biệt em người tôi yêu quý nhất,em bây giờ thế nào tôi cũng không hề hay biết,đã mấy mùa thu đã đi qua anh vẫn lang thang trên con đường xưa cũ,những chiếc lá vàng vẫn rơi,con đường vẫn trải dài,nhưng bóng hình em không còn nữa.Xa xa ngoài kia dường như có tiếng em đang cười...


Trời cao xa là thế
Có xanh bằng mắt em?
Mây trời sao hiền thế
Có mềm bằng tóc em?
Ước gì anh là nắng
Khẽ vờn trên vai em
Đùa thật khẽ thật êm
Để em luôn ấm áp
Đừng bắt anh làm lá
Chẳng biết đi về đâu
Trôi theo dòng nước lạ
Hay mặc gió cuốn bay?
Mùa thu năm nay vào ngày đó ,anh vẫn đi trên con đường xưa cũ,những chiếc lá vàng vẫn rơi,con đường vẫn trải dài và em chính là Mùa Thu Trong Anh.

Mùa Đông Đã Xa

Mùa Đông Đã Xa




“ Khi còn là của mình thì thấy bình thường quá, để khi mất đi rồi lại thấy nuối tiếc, phải không?”. Giọng buồn buồn và cái nhìn xa xăm của đứa bạn kéo anh trở về miền ký ức đã chớm phủ bụi mờ. “Ngày xưa tao với L. cũng giống như mày với H…” Ngày xưa ư, nếu kể về câu chuyện của anh ngày ấy, anh đã có thể bắt đầu bằng hai chữa “ngày xưa” rồi sao? Sài Gòn sáng nay trời chợt trở lạnh. Những làn gió vô tình lùa qua mái tóc trên đường đi học làm anh nhớ quá cái không khí se se của những ngày đầu đông ở miền cao nguyên. Khoảng thời gian này năm ngoái anh còn đang là một cậu học sinh cấp ba. Những sớm mai đến trường, co ro trong áo ấm… Anh yêu biết bao không gian man mác của mùa đông, bầu trời xanh ngắt không gợn chút mây, những cây phượng trong sân trường chỉ còn những cành khẳng khiu in bóng trên nền trời. anh đã để hồn mình lang thang ra khỏi bốn bức tường lớp học, khỏi những bài vở chất chồng của năm cuối cấp, mơ màng theo tiếng chim ríu rít ngoài sân trường, đùa theo từng cơn gió lạnh thổi bay những chiếc lá cuối cùng còn sót lại của mùa thu. Và anh đã bắt đầu câu chuyện của mình với tất cả sự ngây ngô, vụng dại khi anh viết vào trang nhật ký: “Ngày …tháng… năm… Mình và H quen nhau …Thật tình cờ… Ngay từ cái nhìn đầu tiên …” Từ lần gặp gỡ tình cờ đó, trên đường đi học của anh có H, có tiếng cười trong veo và ánh mắt H nhìn anh rất lạ, không hiểu mùa đông hay lòng anh trở nên ấm áp hơn. Dẫu biết rằng năm này là năm cuối cấp, và cả hai vẫn thường xuyên nhắc nhở nhau cố gắng học cho tốt nhé, nhưng đôi khi anh đã để hình ảnh H chập chờn trên những trang vở chằng chịt chữ. Biết làm sao được khi bỗng dưng hôm nay soi gương anh thấy mình lớn hơn hôm qua một chút… Anh vẫn còn nhớ rất rõ khoảnh khắc ấy, giây phút ấy, thời gian như ngừng lặng, muôn vì sao lấp lánh như đang nhảy múa xung quanh anh trong một thứ ánh sáng diệu kỳ, và lòng anh trào dân những cảm xúc khó tả, những cảm xúc chưa bao giờ có trước đây. Có vẻ như anh đã chờ đợi điều ấy và đến lúc anh nghĩ rằng nó chẳng thể xảy ra thì h xuất hiện, với nụ cười thật tươi và ánh mắt ấm áp. “Chúc mừng Giáng Sinh” vừa nói H vừa đưa anh tấm thiệp Giáng Sinh và khẽ mở nó ra, bài “Đêm Thánh vô Cùng” cất lên rộn rã, hân hoan… Nhưng rồi mùa đông đi qua, khi những tia nắng ấm áp đầu tiên của mùa xuân vừa ló dạng, khi những chồi non vừa vươn vai thức giấc, H đã rời xa em, rời xa những kỷ niệm vu vơ ngày cũ. Không một câu giã biệt, không một lời giải thích… Trước đây em vô tư đón nhận sự chăm sóc, che chở của H, giờ chợt cảm thấy chông chênh. Và em cũng nhận ra rằng mình đã nhận quá nhiều mà cho chẳng bao nhiêu, đó có phải là lý do khiến H ra đi? Câu chuyện của em không có lời nói bắt đầu, không có lời kết thúc, mà chỉ nhẹ nhàng trôi qua như một áng mây hiếm hoi trên bầu trời xanh trong mùa đông. Có thể gọi tên được chăng, đó là mối tình đầu của em? Một mùa đông nữa lại về. Những kỷ niệm ngày xưa vẫn còn làm tâm hồn em xao xuyến. Ở môi trường mới, cũng có nhiều người đến với em, nhưng em không muốn bắt đầu một câu chuyện khác, vì em nghĩ rằng có lẽ mình chưa đủ lớn để bước vào thế giới kỳ diệu của tình yêu. Còn nuối tiếc ư, em chưa bao giờ nuối tiếc, nhưng câu chuyện của ngày xưa ấy êm đềm quá, những rung động đầu đời ấy ngây ngô quá, và em biết chắc rằng mãi mãi sẽ không thể quên được dấu ấn của một thời thơ dại… Cho Một Thời Nông Nổi...






Ngày... tháng... Cho một người đã xa! Em tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài đầy mộng mị, tưởng rằng mọi chuyện chỉ là giấc mơ buồn, nhưng những gì em viết vẫn còn đây, và em hiểu rằng, em cần phải đối diện với sự thật, đừng tự đánh lừa mình nữa, ngốc nghếch ơi... Cám ơn anh vì tất cả, em ngộ nhận, em lầm tưởng để rồi chỉ một mình em đau. Em mất anh, mà nói đúng hơn, đã bao giờ em có anh đâu để mà mất. Tình cảm anh dành cho em chỉ cao hơn tình bạn. Vậy mà em khoác cho nó tấm áo lung linh như sắc cầu vồng; nó đã tàn rồi, có chăng chỉ còn cái nắng, nắng đến nhức nhối lòng em. Em đã khóc trước anh 5 ngày ngắn ngủi, 5 ngày em lầm tưởng, để rồi hôm nay em chợt tỉnh, mình tự tặng mình câu thơ. Để một ngày trong cơn mơ em thức Tưởng tượng ơi... em hóa đá mất rồi... Sẽ chẳng bao giờ thời gian quay trở lại, anh đã ôm em, hôn lên mái tóc của em, em hạnh phúc nhưng em cũng đau đớn em đưa tay lùa vào mái tóc của anh và hiểu, ta đã xa nhau thật rồi, chẳng bao giờ đôi mắt ấy là của riêng em cả. Kiễng chân lên, hôn vào đôi mắt của anh mà thấy má mình nóng hổi, nước mắt ơi,ta chẳng thể kìm lòng... Ừ! Lại câu của em: Lời cuối anh trao cũng chỉ thế thôi "Em đừng khóc và đừng buồn anh nhé...!" Ước gì mọi chuyện chỉ là mơ, và chút nữa đây em vẫn được gặp anh, vẫn được nhìn sâu và đôi mắt anh - đôi mắt biết nói, nhưng em lại chợt tỉnh, mình chưa được yêu bao giờ. 5 ngày em có anh cũng là 5 ngày trời đổi gió, chỉ thấy lạnh và lạnh nhiều chiều hôm ấy em đã hạnh phúc vì tưởng rằng anh đã là của em, gió đùa cho tóc em rối tinh, còn anh khoác vai em và nói với em những gì, đến bây giờ em vẫn còn nhớ, chỉ là những câu nói thân mật, vậy mà em vẫn nghĩ đấy là những câu nói đầy ý nghĩa. Ánh mắt của anh, giá như em có thể quên được, nó cứ ám ảnh em, sụp đổ tất cả rồi , P. nhỉ Anh là gió ba, xa ngàn phương, chỉ thổi qua em một lần duy nhất, một lần thôi , đủ cho em hiểu thế nào là yêu và thế nào là đau, giá như em có thể dẹp bỏ mọi thứ lau và học như lời chúc của anh. Em sẽ khép lại những trang nhật ký dành cho anh và coi đó là một kỷ niệm đẹp, đẹp nhưng buồn, chẳng còn gì để hy vọng dù đó là môt tia mỏng manh. Em sẽ cố quên những gì mà từ trước tới nay anh dành cho em, lâu đài xây trên cát, sóng cuốn đổ nó rồi, P. ơi... Những bài thơ và những gì em viết anh sẽ chẳng bao giờ được đọc nữa, nó sẽ trở thành vô duyên mất, em sẽ cất thật kỹ để lúc nào nhớ về anh em sẽ bỏ ra đọc và cũng sẽ nhớ về một thời em sống mãi trong mơ. Nhất ký khép lại, nhưng em vẫn luôn nghĩ về anh và vẫn nói rằng : em yêu anh. Có điều em se õkhông cho anh biết, em sẽ khóac cái áo lạnh lùng và tàn nhẫn để coi anh như một người anh trai thật sự. Tạm biệt anh, tạm biệt con người mà một thời em yêu đến thế, tạm biệt ánh mắt biết nói, ánh mắt đã làm em phải yêu và phải suy nghĩ, ánh mắt ấy chẳng phải của em nhưng em vẫn sẽ cất giấu nó cho riêng mình, thôi nhé, từ nay em sẽ không viết về anh dẫu cho nỗi nhớ trong em vẫn đong đầy. Hãy cố coi đó chỉ là một giấc mơ, al` một câu chuyện cổ tích không có hậu, là một thời yêu và một thời đau, là một thời chờ đợi, hy vọng để rồi thất vọng. Cứ tưởng tượng mãi vào, sụp đổ tất cả rồi, P. nhỉ ! Vĩnh biệt tình yêu của em, chúc cho trên bước đường anh đi sẽ chỉ có thành công và hạnh phúc, chúc ho ngọn gió của em sẽ có chỗ dừng và nới đó sẽ là nơi bình yên cho tâm hồn và tình yêu của anh. Còn em, em không đủ khả năng để làm điều đó, chỉ biết đứng ngoài nhìn theo và chúc cho anh tất cả...! Ngày... tháng...

Đương Thời



Dương Thời 6



Đương Thời 5


Đương thời 4

Đương Thời 4-5-6

Đương Thời