Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2009

Tuoi teen

Yêu con yêu cả mái trường của con
Yêu thương tặng con gái Đồng Dao
và tập thể học sinh 12A8


Năm học lớp mười hai kết thúc vội vàng để “dọn đường” cho kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông và đại học đã làm con cùng đám bạn teen teen khóc. Những giọt nước mắt con gái con trai rất thật lăn dài trên những bầu má phơn phớt lông măng mà không ai rổi hơi rách việc săm soi chọc ghẹo nhau như thời gian dài ba năm mài mòn đũng quần trên ghế nhà trường vừa qua.
Vậy đó bỗng dưng mà họ lớn
Tuổi hai mươi đến có ai ngờ…



Con và các bạn khóc ngon lành, khóc không mắc cỡ trước tiên là do những ngỡ ngàng. Ngỡ ngàng chia tay mãi mãi. Bao nhiêu tình bạn tuổi học trò từ cổ chí kim đã minh chứng được điều: sẽ mãi mãi không bao giờ hội đủ ba mươi bảy gương mặt thân thương của mười hai A tám trong bất cứ tình huống nào, sẽ mãi mãi không còn không khí lớp học giữa thu se sắt hắt nắng vàng qua song cửa sổ trong tiếng chim sâu ríu rít chuyền cành gọi nhau buổi sáng, sẽ không còn những khuôn mặt phá bỉnh đứng lên làm cả lớp vỡ tràng cười huyên náo… Ngỡ ngàng làm người lớn trên giảng đường đại học, làm kẻ tha phương xứ người nhặt chữ, làm người mưu sinh tất bật giữa dòng đời gió bụi… Trả lại trường xưa thầy cô đưa đò lấy chữ, mái ngói rêu phong bốn mùa mưa nắng, tán phượng rực hồng ríu rít tiếng ve ca… Rồi như một chu kỳ qua bao thế hệ nối tiếp, có một ngày các con sẽ trở lại trường xưa, bầy chim trú trong tán cây thảng thốt giật mình bay, mái ngói rêu phong lại càng rêu phong hơn thế, thầy cô người còn người mất, phòng các con học thẫn thờ nhớ bóng bạn bè xưa… Nước mắt và nỗi niềm man mác, vừa có vừa không cho một quãng tươi đẹp nhất đời người sẽ quay quắt ngược xuôi suốt triền con dốc đổ… Dòng lưu bút vội vàng có thằng bạn viết. Mai đây trên đường đời xuôi ngược, thành phố mình thì đông, mà ai ra đường cũng đeo khẩu trang hết, biết có còn bất chợt nhận ra nhau. Sự hoà quyện giữa hiện đại và cổ điển đôi khi cũng làm cho các teen teen của mẹ rơi nước mắt. Cảm ơn sự mộc mạc nhưng thẳm sâu tâm hồn của đứa con trai giỏi tiếng Anh hơn tiếng mẹ đẻ và suốt ngày lang thang trên mạng!

khóc không mắc cỡ trước tiên là do những ngỡ ngàng
Cảm ra một thế giới sâu lắng để sống đẹp hơn, có ích hơn là điều mẹ muốn nói với con gái teen teen và các bạn của con khi phải “vòng vo tam quốc”. Chúng ta sống với rất nhiều chiều thương nhớ trong cuộc sống hiện đại và phải tuân theo qui luật: không có chiều nào được “phụ” chiều nào (không “bù” nhau thì thôi các con ạ!). Tình cảm và nhân cách là một thể thống nhất tính từ ngày các con oe oe khóc chào đời cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Cũng như mẹ ngày xưa, mẹ sung sướng vì con gái mẹ có một thời áo trắng học giỏi, đầy mộng mơ và không tì vết. Mẹ tự hào vì sự hồn nhiên, trong trắng và những thành tích học tập của con. Mai này bước lên giảng đường đại học, không ai bắt con mặc áo trắng nữa nhưng hãy tiếp tục “áo trắng đơn sơ mộng trắng trong” con nhé! Sự đua đòi theo thời đại bất chấp dễ làm con người ta vẩn đục tâm hồn biết bao! Mai này ra đời hội nhập trong bất cứ hoàn cảnh nào, làm thầy hay làm thợ; lương tính bằng “đô”, “ơ-rô” hay Việt Nam đồng thì con gái teen teen và các bạn hãy vẫn là những chàng trai, cô gái chân thành, biết quý trọng nhân cách và thời gian. Đây cũng là điều mà một trong những “ông lái đò” thân thương của các con đã dặn dò trong tiết học cuối ở trường sáng hôm qua.


Sáng hôm nay, trong tinh mơ bản tin thời sự Đài Tiếng nói Việt Nam lúc sáu giờ, con gái không còn “đi ké” xe mẹ đến trường như mọi hôm, không còn mất mười lăm phút vòng qua trường con trước khi đến sở làm, mẹ thấy lòng lao xao vời vợi. Không bỏ được thói quen suốt ba năm dài, lại vòng xe qua hàng me cổ thụ trước cổng trường, lướt mắt nhìn vòm cổng cong cong rêu phong cùng năm tháng, thêm lần nữa, một đàn chim nhỏ đã chắp cánh bay…
Sự tích lại quay về với dòng nước mắt chảy xuôi và mái tóc người đưa đò bạc phếch màu thời gian…
Phượng trải thắm sân trường, còn cỏ thì vô thường xanh biếc.

Thanh Trà
Tạp chí Đương thời

Không có nhận xét nào: